Người chú chinh nhân

1. Một mùa binh [Dm] lửa chú đến làng [F] tôi

Cùng đoàn quân chinh [Dm] chiến giữ [A7] bình yên xóm [Dm] làng

Là một người chinh [Am] nhân hàng ngày đi trong [Bb] xóm

Áo [C] chiến màu nhạt [F] phai [Am] gió sương phủ hình [Dm] hài

Màu da rám phong [A7] trần đôi mắt buồn xa [F] xăm. [A7]

 

2. Là người con [Dm] gái tuổi mới tròn [F] trăng

Vườn nhà hay thơ [Dm] thẩn chú [A7] gặp tôi mỉm [Dm] cười

Ngại ngùng vì chưa [Am] quen thẹn thùng trong e [Bb] ấp

Chẳng [C] dám cười cùng [F] ai [Am] chỉ nghe mến một [Dm] người

Người mang áo hoa [A7] rừng vào khói lửa mịt [Dm] mùng.

 

ĐK:

Tôi không [Am] đợi vẫn nghe về chú [Dm] mãi

Đàn trẻ trong [Bb] nhà gọi [C] chú mỗi lần [F] qua

Kể lại [Dm] rằng chú thích hát bài [Gm] ca

Kẻ ở miền xa hay là rừng lá [A7] thấp.

Tôi không [Am] đợi vẫn nghe lời chú [Dm] trách

Đàn trẻ trong [Bb] nhà về [C] nói chú vừa [F] than

Có một [Dm] người chẳng thích lính lầm [Gm] than

Vẫn mãi làm ngơ vẫn [A7] tiếc một nụ [Dm] cười.

 

3. Ngày buồn chia [Dm] cách chú phải rời [F] xa

Cùng đoàn quân đi [Dm] đến những [A7] miền xa cách [Dm] trở

Nghẹn ngào giờ chia [Am] ly mọi người trong thôn [Bb] xóm

Cũng [C] tiễn biệt người [F] đi [Am] chỉ riêng có một [Dm] người

Lòng ray rứt ngậm [A7] ngùi vì đã tiếc nụ [Dm] cười.