Người đàn bà ngủ muộn

Tình nào ta trao [Em] nhau, khi trái tim em như lá thu [B7] phai cuối [Em] mùa

Vàng vọt theo sương khuya, tình em đã đong [G] đưa

Ngày tháng [D] qua còn đầy trong [Em] em những vết thương trầy [Am] trụa

[Bm] Đêm thì quá bao la, thân [C] em thì quá đỗi mỏng [G] manh

[C] Gió đã về thênh [D] thang, từng chiếc [Am] lá run run lìa [B7] đời

Và tuyết [D] trắng mênh mông đầy trời

Ngồi một [B7] mình cùng nỗi cô [Em] đơn

Khóc [C] lóc và van [D] xin, cúi [Am] xuống và câm [G] nín

Rồi cứ [Bm] thế, đêm đã [C] khuya [D] với riêng mình [Em] em

[C] Đêm đã [D] khuya, sao vẫn ơ [G] thờ?

[C] đêm sắp [D] qua, em có mong chờ [G] gì?

Từng đêm thao [Em] thức em một [D] mình

Hằng đêm ray rứt trong nhục [G] hình

[D] Có chi trong màn đêm, cớ sao em thẫn [G] thờ

[C] Đêm sẽ [D] qua trong giấc mê [G] cuồng

[C] đêm đã [D] qua, em vẫn hay ngủ [Em] muộn

Chìm sâu trong bóng đêm xác [D]

Tìm đâu trong cõi thơ ru [G] êm

Hãy cho em được [D] quên, hãy cho em một [Bm] lần say [Em] điên.