Người đi

1. [Dm] Người đi mưa [C] bay buồn theo dáng [Dm] người

[Gm] Người đi khuất [C] bóng ai còn ngẫn [F] ngơ [A7]

Người đi trong tôi từng chiều mây [Bb] chết

Tôi nghe nhịp đời tan [Gm] vỡ, trong [C] tôi chỉ con tiếc [A7] nhớ.

 

2. [Dm] Người đi mưa [C] bay lòng tôi rã [Dm] rời

[Gm] Người đi tôi [C] đứng trông hoài bóng [F] ai [A7]

Người đi bơ vơ chiều vàng héo [Bb] úa

Tôi đau theo từng chiếc [Gm] lá, đêm [A7] về thao thức mình [Dm] tôi.

 

ĐK:

Một người [Dm] đi xa một người [Bb] nhớ mãi

Tiếng lá [Gm] rơi làm vỡ hồn [F] ai [A7]

Một người [Bb] nơi đâu để người [A7] ngơ ngác

Bước chân đêm khuya ngỡ ai [Dm] về.

 

3. [Dm] Người đi trong [C] tôi chiều rơi hững [Dm] hờ

[Gm] Người đi tiếng [C] lá rơi nhẹ cuối [F] sân [A7]

Người đi trong tôi ngày vàng tan [Bb] vỡ

Đêm nay tôi ngồi hiu [Gm] hắt gió [A7] về đếm lá vàng [Dm] rơi.