Người dưng

1. Đàn thương nhớ [Am] ai đàn [D] kêu điệu lý tang [Am] tình

Người thương nhớ gì mà [E7] buông

câu hát vấn [Am] vương

Còn tôi thương [Dm] ai tôi nhớ ai từng đêm tôi [Am] chờ

Tôi thẫn thờ nỗi sầu đêm [G] thâu biết [Am] giờ em ở nơi đâu.

 

2. Nhạn kêu oán [Am] than như [D] đang lẻ bạn một [Am] mình

Buồn cho kiếp đời lênh [D] đênh bạc tựa như [Am] vôi

Mới nói thương [Dm] nhau ta có nhau tình đẹp vô [Am] bờ

Sao bây giờ tình trắng đổi [G] đen em xem [Em] tôi như một người [Am] dưng.

 

ĐK:

Người [Am] dưng a á a người [D] dưng

Con sáo sang sông sáo đã xổ [F] lồng

Em bước theo [C] chồng bỏ mặc dòng [Am] sông.

Người [Am] dưng a á a người [D] dưng

Tôi đứng phía sau nước mắt tuôn [Am] trào

Nhìn em qua [G] cầu mà lòng tôi [Em] đau xót xa nghẹn [Am] ngào.

 

3. Chiều ra bến [Am] sông lòng [D] trôi theo nhánh lục [Am] bình

Để tôi cố tìm người [D] dưng lạc bóng năm [Am] xưa

Gọi là người [Dm] dưng mà sao lòng đau đớn [Am] lòng

Khi em phũ phàng đành lòng sang [G] ngang tôi xót xa [Em] lòng thương nhớ người [Am] dưng.