Người hai quê

1. Làng tôi [Am] đây có con [G] sông tắm mát quanh [Am] năm

Làng tôi đây có cánh [D] đồng thẳng cánh cò [Am] bay

Làng tôi [G] đây có cánh diều, có cánh [D] diều mơ ước tuổi [Am] thơ

Có nội [G] tôi tóc trắng lưng còng

Tuổi thơ [Em] ơi! Ấu thơ [G] ơi! Kỷ niệm khó [Am] quên.

 

2. Tuổi đôi [Am] tám, tôi xa [G] làng, xa mái nhà [Am] xưa

Xa người [G] thương, tôi dạt nơi đất khách quê [Am] người

Nơi quê [G] nghèo, người có [Em] thường, thường nhắc tên [C] tôi

Tôi bây [G] giờ, tôi bây [Em] giờ là người hai [Am] quê.

 

ĐK:

Hai [Am] quê, cách xa muôn [D] trùng

Biết ngỏ cùng ai người ơi nỗi nhớ đong [Am] đầy

Hai [G] quê, cũng một dòng [Em] sông

Mà sao chia cách bởi dòng [G] đời xuôi ngược, ngược [Am] xuôi.

Phương [F] Nam, ngóng trông quê [D] nghèo

Nước chảy về đâu, cho tôi nhắn nội đôi [Em]

câu

Nội [G] ơi, con sẽ trở [Em] về

Con sẽ trở [D] về, trở [Em] về bên làng quê [Am] xưa.

 

3. Chiều hôm [Am] nay, cơn mưa [G] giăng phủ kín khung [Am] trời

Nội tôi đã theo cánh [D] cò xa mãi ngàn [Am] khơi

Lời ru [G] đó, đã không còn, đã không [D] còn tiếng hát ầu [Am] ơ

Nội đã [G] xa, xa mãi không [Em] về

Nghe nao [G] lòng, nghe nao [Em] lòng của người hai [Am] quê.