Người ơi là người

1. Người [C] ơi, hãy đừng buồn khóc [F] nữa

Cho muộn phiền xa [Am] đưa theo cùng năm tháng [Dm] xưa

Người [G] ơi, thôi gợi giòng tiếc nuối

Đến trời buồn đã [G7] qua cơn gió [C] mưa.

 

2. Người [C] ơi, nhớ đừng hờn dỗi [F] nữa

Cho sầu đời chất [Am] chứa tan vào miền lãng [Dm] quên

Người [G] ơi, thôi tìm về quá khứ

Cho chiều nay nắng lên

Thắp rạng ngời đóa [G7] cười như [C] hoa.

 

ĐK:

Giờ đưa [C] em về ghé suối [Em] thơ

Bằng muôn tiếng [Am] tơ dặt [F] dìu

Giờ ru [C] em vào cõi ước [Em]

Bằng ngàn tiếng [G7] hát, lời [C] yêu.

Tình cho [C] em ngày tháng đã [Em] qua

Thời gian dễ [Am] mong phai [F] nhòa

Tình cho [C] em, một khối trong [Em] tim

Nào ai hay [G7] biết vì [C] em.

 

3. Người [C] hỡi, có còn hờn dỗi [F] nữa

Xin ngồi lại nơi [Am] đây, ngắm dường mây trắng [Dm] bay

Người [G] hỡi, có giòng thơ thánh thót

Đang tìm sợi héo hon

Vỗ về cho hết [G7] còn giăng [C] lòng.