Người quên chốn cũ

1. Ngồi buồn với cơn [Am] mưa qua thềm

Lòng nặng trĩu tâm [G] tư nỗi niềm

Nhìn bọt nước xô [E] nhau bập bềnh

Thương cho kỷ niệm tan [Am] trong muộn phiền

 

2. Điều đẹp nhất em [Am] trao anh rồi

Và từ đó anh [G] đi xa vời

Từng ngày tháng qua [E] đi ngậm ngùi

Đêm đêm chờ người nước [Am] mắt em rơi.

 

ĐK:

Người quên chốn [Dm] cũ thật rồi

Trách [G] chi đã lâu vẫn chưa một lần quay [C] bước trở lại [F]

Chờ nhau suốt [Dm] tháng ngày dài

[E7] ai biết đâu nhớ thương khiến con [Am] tim em mệt nhoài.

Người quên chốn [Dm] cũ thuở nào

Mỗi [G] đêm chúng ta đã yêu trong niềm hạnh [C] phúc ngọt ngào [F]

Đành thôi nhé [Dm] mối tình đầu

Ghi [E7] vào trong niềm u sầu từ đây đến [Am] trăm năm sau.

 

3. Một khoảng trống trong [Am] con tim này

Niềm sầu nhớ bao [G] đêm dâng đầy

Một hình bóng phai [E] đi từng ngày

Cho em còn lại cơn [Am] đau thật dài

 

4. Một lần cuối em [Am] kêu tên người

Để rồi sẽ quên [G] đi trong đời

Người đã quyết ra [E] đi thật rồi

Bao lâu chờ đợi cũng [Am] mất nhau thôi.