Người thương hay người dưng

[D][F#m]-[Bm][F#m]-[G][E][A]

[D][F#m]-[Bm][F#m]-[G][E][A]-[Bm]

Người em [Bm] thương em mong em nhớ em [D] cần

Là anh [Bm] thôi không [A] phải một ai khác [D] đâu

Muốn bên [Em] anh khi bình minh [A] lên, và cùng [D] anh ngắm ánh hoàng [F#m] hôn

Vui cùng [G] cười và cùng nắm [A] tay đi qua [Bm] nỗi buồn

Người em [Bm] thương không thương em giống em [D] cần

Chỉ bên [Bm] em khi [A] chẳng còn nơi để [D] đi

Đến bên [Em] em khi lòng cô [A] đơn, hoặc tìm [D] em lúc đã say [F#m] mềm

Sau đó [G] lại vội vàng bước [A] đi như chưa [Bm] xuất hiện

Rồi khi [D] em cô đơn lẻ loi cần anh [F#m] nhất nhưng mà anh ơi

Giờ ở [G] đâu không đến [A] bên em để [D] an ủi

Vì cần vòng [G] tay anh ôm từ sau, cần

câu [F#m] nói anh ở đây [Bm] rồi

[E] Có anh thì nước mắt đã [A] không rơi

Mình là [D] gì trong nhau vậy anh, là người [F#m] dưng hay là người thương

Là tình [G] nhân hay như là [A] một khách [D] qua đường

Trả lời [G] cho em nghe được không, dừng phung [F#m] phí năm tháng trôi [Bm] dần

[E] Nếu không yêu thì hãy là [A] người dưng, không quen cho [D] nhẹ lòng