Người trả ưu phiền

1. Anh gói ưu phiền trả hết cho [Am] tôi

Quên bao

câu [A7] thề tháng ngày nồng [Dm] môi [G]

Anh đi theo gấm hoa, nhung [C] lụa

Biết rằng [Am] đời kẻ thắng người [G] thua

Nhưng xót xa nhìn xuân tàn [C] úa

Yêu thương [G] nào chót lưỡi, đầu [E7] môi.

 

2. Đêm trắng sao buồn hỏi cố nhân [Am] ơi

Mưa rơi giăng [A7] mờ khiến lòng tả [Dm] tơi [G]

Tôi trao anh đắm say xuân [C] ngời

Đã một [Am] thời hạnh phúc bình [G] yên

Nay dấu yêu tàn phai sầu [C] héo

Tim tôi [E7] đau, men rượu cay [Am] nồng.

 

ĐK:

Nào ai còn [F] nhớ, khi môi [Dm] hồng còn thắm yêu [Am] thương

Nơi con [A7] đường mình đã đi [Dm] chung

Tay trong [G] tay ngắm hoa vui [C] đùa [A7]

Nhưng [Dm] nay, người đành quên thề [Am] hứa

Quên tháng ngày ân ái đắm [E7] say

Để lòng tôi tan nát, quạnh [Am] hiu.

 

3. Tôi gói thư tình gửi sóng trôi [Am] xa

Mong sao phai [A7] mờ bóng hình đôi [Dm] ta [G]

Cơn phong ba rẽ ngang qua [C] đời

Khoảng trời [Am] nào tia nắng bình [G] yên

Tôi miên man tìm nơi hạnh [C] phúc

Rũ ưu [E7] phiền, mong sẽ quên [Am] anh.