Người yêu tôi lạnh lùng sắt đá

Đoạn [C] đường yêu xa chông gai của chúng [Em] ta

Đứng [F] trước cơn giông thật sự tưởng rất [Fm] yên bình

Chọn [C] yêu xa, đâu ai biết sẽ chọn nỗi [Em] đau

Chỉ [Am] biết nghe theo nhịp đập của trái [Fm] tim mình

T-ĐK:

Ngoài [Am] mảnh mai nhưng bên trong sắt đá là [Em] em

Cười [Dm] hồn nhiên nhưng tâm can vỡ nát là [Am] anh

Một [Am] lời ra đi như mây gieo mưa là [Em] em

Còn với [Dm] anh, tim đã [G] chết.

 

ĐK:

Chẳng thể [C] tưởng tượng ra từ mai thiếu vắng [G] một người

Buồn trong [Am] ánh mắt sâu vô hạn từ khi [F] em bước khỏi đời anh

Mình mất nhau [C] một lần

Nước mắt [G] rơi, cả đời anh [Am] nhớ, anh [F] nhớ.

[C] Từng dòng tin ngày xưa đã tái hiện [G] cả khoảng trời kỷ niệm

[Am] Chỉ là ảo giác yêu thương gần [Fm] gũi xong lại xa

Lại tổn [C] thương

([C] Lồng ngực cứ xiết lại từng [Em] cơn nhói lên

[Am] Hóa ra tất cả hạnh phúc hay [Fm] đau thương

đều bắt nguồn từ em)

T-ĐK2:

Thoạt [Am] nhìn sau vai thôi anh cũng biết là [Em] em

Chẳng [Dm] kịp quay đi, chân không vững, bỗng người [C] với gọi

Định [Am] mệnh như trêu hai đôi mắt ướt chạm [Em] nhau và

Chợt thức [Dm] dậy, tim quặn [G] thắt.

 

ĐK:

Chẳng thể [C] tưởng tượng ra từ mai thiếu vắng [G] một người

Buồn trong [Am] ánh mắt sâu vô hạn từ khi [F] em bước khỏi đời anh

Mình mất nhau [C] một lần nước mắt [G] rơi

Cả đời anh [Am] nhớ, anh [F] nhớ

[C] Từng dòng tin ngày xưa đã tái hiện [G] cả khoảng trời kỷ niệm

[Am] Chỉ là ảo giác yêu thương gần [Fm] gũi xong lại xa

Lại tổn [C] thương.

 

ĐK2:

Dẫu cho [C] thời gian trôi tàn nhẫn, anh vẫn [G] ở đây

Vì yêu [Am] em mới nuôi hy vọng đợi em [F] cho đến lúc gục ngã

Nhìn thấy [C] sao băng rơi ngay trước [G] mắt

Nhưng chạm không [Am] tới không [F] tới

[C] Lời nói dối mà anh đã tin là [G] rời xa cũng tốt mà

[Am] Giờ anh không biết em đang hạnh [Fm] phúc hay biệt ly

Là mình [C] sai.

* Thời [C] gian sau

câu chia tay nhẹ áng [G] mây

Sẽ [Am] khiến ít nhất một người sống [Fm] thẫn thờ

Lại [C] nhìn ánh sáng tên em vừa tắt [G] đi. [C]