Nhánh lan rừng

Phiên khúc 1

Cơn mưa [Dm] buồn rơi trong rừng [Gm] vắng.

Tôi âm [C] thầm nhớ bóng hình [Dm] em.

Trong muộn [Bb] màng, yêu thương, thầm [Edim] nhắc.

Em đi [A] rồi, sao nghe mặn [Dm] đắng.

Em trong [Dm] đời, trinh nguyên màu [Gm] trắng.

Vang tiếng [C] cười, em đến đời [Dm] vui.

Ôi nụ [Bb] cười, thơ ngây rực [Gm] nắng.

Nhánh Lan [A] rừng, em đến tinh [Dm] khôi.

Vào một [Dm] sáng trời bỗng rộn tiếng [Gm] chim,

Hoà cùng [C] gió, cùng nắng, đời đón [F] em.

Người trìu [Bb] mến dìu em đi vào [Edim] đời.

Đời khổ [Gm] đau, đời [C] vui, em nào [Dm] biết?

 

Điệp khúc 1

Rồi từng [D7] bước, từng bước, đời đổi [Gm] thay,

Chợt đời [C] bỗng xoá [A] tan bao hy [Dm] vọng,

Đời nghiệt [Bb] ngã cuốn trôi bao cơn [A] mộng,

Của tuổi [Gm] xuân tình [A] yêu và mơ [Dm] ước.

Ngàn lời [D7] nói, lệ khóc, buồn tiếc [Gm] thương.

Đời là [C] thế, thế [A] gian sao vô [Dm] thường!

Ngày em [Bb] đến, đất reo vui chan [Edim] hoà!

Ngày em [A] đi, trời đổ lệ nhạt [Dm] nhoà!

Phiên khúc 2

Nhánh Lan [Dm] rừng, lung linh màu [Gm] nắng.

Em nghiêng [C] cười, trên phố người [Dm] qua.

Đôi chân [Bb] ngà, tung tăng chợt [Edim] đến.

Mang cho [A] đời tin yêu trìu [Dm] mến!

Nhánh Lan [Dm] rừng, sao em chợt [Gm] tới?

Đem cho [C] đời bao nỗi buồn [Dm] vui.

Em đi [Bb] rồi, nhưng em còn [Edim] mãi,

Trong tim [A] này, lời yêu dấu khôn [Dm] nguôi.

*******

Em đi [Bb] rồi, nhưng em còn [Edim] mãi,

Trong tim [A] này, lời yêu dấu khôn [Dm] nguôi.