Nhớ dáng xưa

1. [D] Chiều đã buông tà dương trải ánh [A] vàng

Dòng suối [A7] êm, lả lơi tôi với [F#m] nàng

Ngày ấy xa xôi, còn [G] đâu những chiều [A] vui?

Giờ đứng trông [Em] mây một mình [E] tôi lẻ [A] loi

Ngày tháng [D] trôi, tuổi xuân qua mất [A] rồi!

Lòng vẫn [A7] thương một người yêu dấu [F#m] thôi!

Còn đâu [D] nữa dáng ai trong chiều [G] rơi

Lả lơi [A] dưới mây [A7] ngàn biêng biếc [D] trôi...

 

ĐK: Tôi lắng nghe chuông [G] chiều vọng vang như tiếng [A] xưa

Nghe suối reo sau [D] đồi lòng bồi hồi giấc [Bm]

Ngày [F#m] ấy mắt em long [Em] lanh, hồng thắm cánh môi tươi [D] xinh

Vờn suối tóc mây bay [A] bay trong chiều nhạt [F#m] nắng...

Nghe tiếng thời [A] gian lặng lẽ trôi trên [F#m] phím đàn

Tôi chợt [F#] nhớ em, [F#7] nhớ em vô [Bm] vàn...

 

2. Chiều đã [D] buông hoàng hôn trên cánh [A] đồng

Màu nắng [A7] phai còn vương trên đóa [F#m] hồng

Tình đã phôi pha mà [G] sao vẫn đợi [A] mong?

Tìm cố nhân [Em] xưa, một mình [E] tôi đứng [A] trông…

Nhìn bóng [D] trăng vàng tươi trôi lững [A] lờ

Chợt nhớ [A7] ai nụ cười duyên dáng [F#m] thơ

Còn đâu [D] nữa mắt ai xanh mộng [G] mơ?

Hồn phiêu [A] lãng đi [A7] tìm bóng dáng [D] xưa.