Nhớ em chiều Sài Gòn

1. Nhớ em chiều Sài [G] Gòn

Một buổi chiều mây tím giăng [C] mau

Nhớ em chiều Sài [Am] Gòn

Một buổi [D] chiều có lá me [G] bay

Từng con dốc vắng ai chờ

Từng [D] cơn gió buốt se [Bm] người

Riêng một [Am] đời thương nhớ đậm [D7] sâu.

 

2. Nhớ em chiều Sài [G] Gòn

Một buổi chiều có nắng nhung [C]

Nhớ em chiều Sài [Am] Gòn

Một buổi [D] chiều có gió ru [G] êm

Từng con phố nhỏ vươn dài

Từng [D] cơn mưa đến bất [Bm] ngờ

Riêng một [Am] mình đếm [D7] bước lẻ [G] loi.

 

ĐK:

Mưa [G] qua thành phố đìu [Am] hiu

Mưa [C] qua lối cũ buồn tênh

Mưa giăng vây kín khung [Am] trời

Mưa [C] giăng vây kín hồn [D7] tôi. [G]

Mưa rơi mưa ướt đời [Am] nhau

Mưa [C] rơi mưa ướt tình sâu

Mưa bay lạc lối tinh [Am] cầu

Mưa [D7] bay mưa đẫm tình [G] đau.

 

3. Nhớ em chiều Sài [G] Gòn

Một buổi chiều gió hát như [C] ru

Nhớ em chiều Sài [Am] Gòn

Một buổi [D] chiều có tiếng em [G] ca

Thầm mơ một bóng ai về

Người [D] xưa đã lỗi duyên [Bm] thề

Ru tình [Am] buồn dạt [D7] bến sông [G] mê.