Nhớ quá quê hương ơi

1. Khi mùa xuân úa [C] màu bao người theo dấu chim trời tung cánh

Thuyền mỏng [F] manh lướt sóng qua đại [C] dương

Dẫu đêm [Dm] đen niềm tin vẫn sáng [G] ngời

Trên thế gian ô [D] nhục ngoài biển khơi vẫn triền miên hờn [C] tủi

Bước chân [Dm] đi biết ngày nao quay [F] về

Qua cơn [Em] mê đường xa lắc lê [C] thê.

Linh hồn tôi thở [C] dài qua từng đêm nhớ thương về quê cũ

Nhìn lại [F] nhau thấy xót xa đầy [C] vơi

Hỡi quê [Dm] hương vì đâu lắm bất [G] ngờ

Ôi những đêm kinh [D] hoàng làm sao quên chuỗi ngày bên thần [C] chết

Khóc đi [Dm] em để đời bớt ưu [F] phiền

Khi nhân [G7] gian vẫn yêu đời khát [C] khao.

 

ĐK:

Ngồi gần [F] nhau cho đêm dài mau [Am] sáng

Để tuổi [C] xanh quên đi ngày ngao ngán

Rồi thời [Bb] gian ta quen dần cay [F] đắng thấy thú đau [C] thương.

Ai ra [Cm] đi không ước muốn tương lai

Nhưng tương [Fm] lai không ở trong tầm [Eb] tay

Rồi một [Bb] chiều mình bỗng thấy xanh [Ab] xao

[G7] Đành ngỡ [Cm] ngàng.

 

2. Những giọt mưa cuối [C] mùa vẫn tả tơi ướt vai đời lữ thứ

Rượu đầy [F] vơi có lúc đã dài [C] môi

Vẫn cô [Dm] liêu càng thêm nhớ nhung [G] nhiều

Ôi những đêm hoang [D] dại sầu miên man biết tìm đâu khỏa [C] lấp

Khát khao [Dm] đi để rồi ước mơ [F] về

Thu qua [Em] mau tàn đông mới sang [C] xuân.

Bao giờ tôi [C] sẽ về căn nhà xưa ngắm mai vàng trước ngõ

Nhìn đàn [F] em áo mới khoe ngày [C] xuân

Tết quê [Dm] hương thật tha thiết khôn [G] lường

Qua lũy tre quanh [D] đồi người bạn tôi đã già nua cằn [C] cỗi

Cố nhân [Dm] ơi mắt buồn vẫn đa [F] tình

Nghe chơi [G7] vơi kỷ niệm đầu khó [C] nguôi.