Nhớ quá Sài Gòn

1. Nhớ quá Sài [Em] Gòn Sài Gòn tên còn [Am] mãi trong tôi

Nhớ quá đi [B7] thôi ta một đời thầm gọi tên [Em] em

Sài Gòn năm [B7] xưa như ngàn [Em] hoa thắm khi xuân [Am] về

Như nàng [D7] thơ nói sao cho [G] vừa

Ngàn [C] sau ta nhớ [B7] mãi.

 

2. Nhớ quá Sài [Em] Gòn người tình xưa lạc [Am] bước nơi nao

Mênh mang tình [B7] buồn ru hồn mình tượng đá rong [Em] rêu

Sài Gòn nơi [B7] đây đâu tuổi [Em] xanh ước mơ một [Am] đời

Đâu niềm [D7] tin chứa chan hy [G] vọng

Ta mất [B7] em Sài [Em] Gòn.

 

ĐK:

[Em] Ôi Sài Gòn, [Am] ôi Sài Gòn

[C] Em Sài Gòn ta còn miên man chiêm [B7] bao

Một trời mộng [Em] mơ một thời để [Am] nhớ [D7]

Và một thời luyến [G] tiếc [B7] với tháng năm buồn [Em] thương.

 

3. Nhớ quá Sài [Em] Gòn bạn bè xưa giờ [Am] khắp muôn nơi

Phố xá xôn [B7] xao ta một mình lạc loài chơi [Em] vơi

Sài Gòn nay [B7] đây con đường [Em] xưa nữa đâu tên [Am] gọi

Sân trường [D7] xưa có đâu đợi [G] chờ

Thương [C] quá [B7] Sài Gòn [Em] ơi.