Nhớ Về Đà Lạt (Đà Lạt Ngàn Thơ)

Đà Lạt [G]ơi trong bao màu [E7]tươi trời thơ bát ngát yên [Am]vui.

Khách du còn nhớ muôn [D]đời cây lả lơi, hoa nghiêng vành [Am]môi.

Làn mây đắm gió êm [D]trôi, núi sông gieo tình [G]trăm lối.

Đà Lạt [G]ơi, khi vui đường [E7]đi, dìu chân tới suối Cam [Am]Ly

Ngắm đôi lòng ước trao [D]thề khi buồn mơ, Xuân Hương hồ [Am]thu

là nơi đón ánh trăng [D]tơ xóa tan phong trần [G]phai mờ.

 

[C]Nhớ có Hồ Than Thở, suối vàng rừng [G]Ái Ân lắng như nơi thiên [Bm]tiên đang trầm mơ.

[Am]Có nước vờn khe đá, thác ngàn xao[Em] xuyến như lá thông reo vi [Am]vu, chim hòa [D]theo...

 

Đà Lạt [G]ơi, bao nhiêu lời [G7]ca, nào ca hết ý nên [Am]thơ,

Hết khung trời đã tôn [D]thờ! nay dù xa bao nhiêu ngày [Am]qua.

Hồn ta vẫn luyến nơi [D]xưa mỗi khi xuân về [G]khai mùa.