Như khói mây bay

1. Chiều qua bến xưa lặng [Em] lẽ, trông mưa mưa bay lạnh lùng

Dòng sông vẫn xanh gợn [E7] sóng, mong manh loanh quanh ngại [Am] ngùng

Hàng cây quen đứng im [Em] lắng, người năm xưa đã xa [D] vắng

Trở về đây trong phút [B7] giây, ngẩn [Am] ngơ nhìn bao đổi [B7] thay

[C] Như khói mây [B7] bay.

 

2. Chiều thu lá rơi ngập [Em] lối, em đi đi không hẹn về

Đời phiêu lãng bao ngày [E7] tháng, xôn xao lao đao hẹn [Am] thề

Ngày xa xưa ấm trong [Em] nắng, và thơ ngây áo em [D] trắng

Làm sao quên đôi mắt [B7] ai một [Am] khung trời mơ đắm [B7] say

Tình đã về [Em] đâu.

 

ĐK:

Bao năm qua [Am] rồi, còn [Em] nhớ gì cho [Am] nhau hay [D] con đường quên [G] lối [B7]

Chiều nay trên bến sông một [Em] mình, [Am] chờ người không đến vẫn [Em] chờ [B7]

Đường xa quen [C] dấu xưa mơ ngày [Am] nao ta tìm [C] nhau

Cho dù [B7] mơ tìm [Em] nhau.