Như nhánh lục bình

1. Làm thân con [Em] gái, [D] em như nhánh lục [A] bình

Trôi [G] về phương trời vô [C] định

Vì thuyền tình lạc bến lênh [G] đênh

Ngày [D] xưa anh hứa yêu [G] em

[Em] Yêu đến suốt cuộc [Am] đời

Mà sao anh bước theo [C] người

Anh đành bỏ [Em] rơi con khờ trong [B7] nôi.

 

2. Mười hai bến [Em] nước [D] trong hay dẫu có [A] đục

Em [G] đành cam phận riêng [C] mình

Chờ thuyền tình về bến yêu [G] thương

[D] sao anh vẫn muôn [G] phương

[Em] Cho ray rứt cung [Am] buồn

Nhìn con thơ [C] dại đôi [B7] dòng lệ [Em] tuôn.

 

ĐK: Thà trôi theo dòng [G] nước

Thì một bến [D] xa cho [G] kỷ niệm phôi [Em] pha

Mong manh kiếp [A] hoa, [G] người dưng đất [Em] lạ

Đi tìm chén [Am] cơm manh áo nuôi [Bm] con

Mà đời chẳng [D] thương thân gái dặm [G] trường

Dâu bể khôn [Am] lường khóc [B7] thầm đất khách tha [Em] hương.

 

3. Buồn cho duyên [Em] số [D] sao như nhánh lục [A] bình

Không [G] một bến bờ cho [C] mình

Mà thuyền tình vẫn cứ phiêu [G] linh

Nhiều [D] đêm thao thức suy [G]

[Em] Thương con nhớ quê [Am] nhà

Bờ môi thấm [C] mặn giọt [B7] buồn riêng [Em] ta.