Những bình minh chợt vỡ

1. Em [Em] không đợi bình minh nên [G] nắng rơi muộn [C] màng

Chân [D7] em về phố [G] xa đời [B7] tôi như chiếc [Em] bóng

Tôi [Am] mong đợi bình minh khi em nơi cuối [B7] trời

Em đi buổi chiều [C] nao năm tháng [B7] buồn vô [Em] hạn.

 

ĐK:

Em xa [Em] xôi em đi không hẹn [Am] về

Tôi yêu [D] em tình chết mùa ước [G]

Tôi yêu [C] em ngày đó đã mất [Am] nhau

Nụ [B7] cười trên môi chia tay cơn đau lấp [Em] lánh.

Còn thắp sáng muôn [C] đời [E7]

Biết yêu [Am] người nên [D] còn đợi ngày [G] sau

Lời buồn trong [B7] tôi trong em khúc [C] hát

Gọi [D] tiếng [B7] ai muôn [Em] trùng.

 

2. Thôi xin [Em] hẹn mùa sau khi lá [G] thu nhuộm [C] vàng

Cho [D] nhau lời thiết [G] tha tình [B7] tan theo nắng [Em] úa

Thôi [Am] xin đợi bình minh em theo ai cuối [B7] đời

Tôi xin gửi lời [C] tôi trong gió [B7] chiều vô [Em] vọng.