Những kẻ mộng mơ

1. [G] Biển, vẫn cứ [D] thế trông về nơi [C] xa

Kìa hoàng hôn rực [G] rỡ và lấp lánh [D] những nơi biển [C] qua

Bờ cát [G] vẫn nằm đợi sóng xô [D] về, nhưng biển [C] kia chẳng thể

Lại nhìn phía chân [Bm] trời, cuộn làn sóng kia [Em] vội, tìm hoàng [Am] hôn xa để kết [D7] đôi

 

ĐK:

Đừng mộng mơ [C] nữa, hỡi biển [D] ơi!

Chân trời xa [Bm] lắm chẳng có ai [Em] đợi

Phía bên kia đại [Am] dương cũng chỉ có...

Bờ [D7] cát nâng niu biển [G] thôi. [G7]

Đừng mộng mơ [C] nữa, hỡi kẻ mộng [D] mơ!

Mặt trời tận [Bm] nơi góc vũ trụ bao [E7] la

Hoàng hôn đó chỉ [Am] là, từng tia sáng mong [D] manh từ nơi [Em] xa

Và chỉ có [Am] anh bên em kế bên [D7] em khi gục [G] ngã.

 

2. [G] Thuỷ triều vẫn [D] thế đầy rồi lại [C] vơi

Và lại mang biển [G] sóng ngày đến tối [D] đi lạnh lùng vậy [C] thôi

Bờ cát [G] giữ biển lại mỗi khi [D] về, những biển [C] kia chẳng thể

Lại nhìn phía chân [Bm] trời, cuộn làn sóng kia [Em] vội, tìm hoàng [Am] hôn xa để kết [D7] đôi

 

ĐK:

Đừng mộng mơ [C] nữa, hỡi biển [D] ơi!

Chân trời xa [Bm] lắm chẳng có ai [Em] đợi

Phía bên kia đại [Am] dương cũng chỉ có...

Bờ [D7] cát nâng niu biển [G] thôi. [G7]

Đừng mộng mơ [C] nữa, hỡi kẻ mộng [D] mơ!

Mặt trời tận [Bm] nơi góc vũ trụ bao [E7] la

Hoàng hôn đó chỉ [Am] là, từng tia sáng mong [D] manh từ nơi [Em] xa

Và chỉ có [Am] anh bên em kế bên [D7] em khi gục [G] ngã.

* [C] Ôm em thế [D] nhưng em yêu lại [Em] đi

Đừng lặng im như [C] thế biết sẽ đớn [D] đau sao em lại [Em] đi

[Am] Phía bên kia đại [B7] dương cũng chỉ [Em] có bờ cát lặng [Am] im

Hoàng hôn [C] ánh sáng xa tận ngút ngàn, từ [D7] góc vũ trụ lặng yên.