Nỗi buồn chiến binh

1. Tôi [Em] đã mệt [B7] nhoài trên nhiều chiến [Em] tuyến

Bờ mương [Am] sâu bạn [B7] tôi trăng trối sau [Em] cùng

Tôi muốn con [Am] tôi vuốt [D] ve từng di tích hận [Em] thù

Ôi nổi [B7] đau không làm nên chiến tích ngày [Em] nào

Trả lại giọt [C] máu quyện vào từng cụm đất quê [Am] hương

Tôi mang tội [F#7] gì? [B7] Tôi mang tội [Em][B7][Em]-[B7]

 

ĐK: Trùng trùng rừng [E] già vùi sâu nghìn xác trong pon-[G#m] cho

Cánh sắt rơi [F#m] rụng bên [B7] trời cháy xám đau [E] thương

Pháo nổ hông [C#m] tàu vùi lấp vào lòng đại [F#m] dương

Nổi uất căm [B7] hờn ôm trọn lời nguyền chiến [Em] binh

 

2. Ai [Em] đã quay [B7] đầu bỏ mặc con sông [Em] xưa

(Ai đã âm thầm nhỏ Lệ cho quê hương)

Tàn binh [Am] đao theo cơn [B7] lốc lao [Em]

(Ai đã hi sinh trong lâm nguy để rạng danh người lính)

Ai thoát thân trong lâm [Am] nguy để [D] lại con thuyền không phương [B7] hướng

Bây [B7] giờ ai xông pha? Bây giờ ai chiến [C] đấu?

Ai sẵn [D] sàng đổ [B7] máu như chúng [Em] tôi? (Cho quê hương)

Xin một vòng tang tạ lỗi với quê hương