Nỗi buồn thành thị

1. Ngày tôi hai [Dm] mươi mang hành [Gm] trang bước lên Sài [Dm] thành

Lòng trai tha [Bb] phương chưa từng [Gm] quen với gió [Dm] sương

Bao nhiêu đam [C] mê cuốn tôi mãi mê mùi [A7] đời

Đôi chân phiêu [C] lưu nơi chốn [A7] thị thành xa hoa.

 

2. Mười năm trôi [Dm] qua bao nổi [Gm] trôi mới quen mùi [Dm] đời

Từng đêm cô [Bb] đơn xin làm [Gm] quen với men [Dm] cay

Lang thang trong [C] đêm gót chân đã quên đường [A7] về

Nhân gian mua vui thấy sao đời bao trái [Dm] ngang.

 

ĐK:

Nhân thế [Dm] ơi sao mà cay [Am] đắng

Người giàu [Gm] sang [C] nói lời cao [F] sang

Còn lại [Gm] ta khóc cho phận [C] hèn

Ngước mắt [A7] nhìn thế sự qua [F] tay.

Nhân thế [Dm] ơi sao buồn đến [Am] thế

Người phụ [Gm] ta [C] kẻ cười chê [F] ta

Một mình [Gm] ta giữa nơi hoa [C] lệ

Hoa cho [A7] người nhưng mắt lệ cho [Dm] ta.

 

3. Người vui bên [Dm] nhau riêng mình [Gm] tôi đếm bao giọt [Dm] sầu

Bạn thân quay [Bb] lưng như chưa [Gm] hề thân thiết [Dm] nhau

Yêu thương mong [C] manh như ánh đèn trong đêm [A7] tối

Ai yêu thương ai thôi cũng đành xa cách [Dm] nhau.