Nỗi đau ai ngờ (Chỉ là câu hứa)

1. [C] Đến đây kết [D] thúc chuyện tình chúng [Em] mình

Mà anh [Am] nghĩ sẽ yêu dài [D] lâu nhưng giờ mới [G] thấu

Giờ em vội [C] bước bên [D] ai rồi [Bm] cùng vung đắp tương [Em] lai

Em đã đi [Am] rồi sao [Bm] anh còn ở [Em] lại.

 

2. Ngày không [C] em anh lê bước [D] chân cũng thấy nặng [Em] nề

Tưởng đậm [Am] sâu nhưng ai ngờ [D] đâu lại đau đến [G] thế

Một người [C] cứ đứng khóc trong [D] mưa một người [Bm] chẳng biết sao cho [Em] vừa

Lối đi [Am] về giờ anh với [Bm] anh lặng [Em] thầm.

 

ĐK:

Đành vậy thôi em [C] nhé anh [D] sẽ chẳng bận [Em] lòng thêm nữa đâu

Không nói một [Am] lời chỉ [D] im lặng như thế [G] thôi

Có giả vờ như [C] chẳng yếu [D] đuối dẫu bên [Em] cạnh em có ai

Thay thế anh [Bm] rồi tương lai hơn anh ngày [Em] mai.

Phải tự mình bước [C] tiếp dẫu [D] biết những tháng [Em] ngày ta có nhau

Nát tan hết [Am] rồi tất [D] cả giờ là nỗi [G] đau

Cả bầu trời thương [C] nhớ ai [D] ngỡ vỡ tan [Em] rồi những giấc mơ

Nói yêu, hứa [Am] chờ nỗi [Bm] đau ai [Em] ngờ.