Nơi mùa thu đi qua

Mùa [Dm] thu vừa [Gm] qua đi

[Am] Buổi chiều tắt [Dm] nắng ngẩn [A] ngơ

Chiều [Gm] mang theo chút [Bb] hồn tan vỡ

[Edim] Những ngày tháng [Gm] qua không [A] chờ đợi

Ta [Dm] lang thang theo ngàn [Edim] cơn gió

Ta theo [Gm] mây trôi về đâu đó

Ta miên [Dm] man theo ngàn sao lấp lánh

Khi mùa [Gm] thu mang chiều vừa [F] đi qua

Khi màn [Gm] đêm theo mùa đông đã tới

Khi hồn [Dm] ta rồi gục [A] chết

Trong mùa ăng cũ ngọt [A7] ngào

[Dm] Để mùa thu còn [A] đâu nữa

[Gm] hồn thu còn [Edim] đâu nữa

Ngày [Dm] tình ta vừa ngã xuống

Không gian [Ddim] u uất!

Và ngàn [Dm] sao đã [Edim] khóc

Rồi ngày trăng sẽ [Bbdim] tắt

Một [A] ngày thu vội vã đi qua đời ta

[Dm] Mùa thu vừa [Gm] qua đi

Ngày [A] trăng sao vụt [Bb] tắt

[Gm] Nơi mùa thu đi [Eb] qua

Để [Edim] hồn đã chết [A] với tình riêng lạnh [Dm] lùng