Nỗi nhớ hai miền

Ngày [Am] xưa cha lên đường khi bom đạn [C] rơi

Mẹ đứng [F] ngóng [A7] cha nơi đầu [Dm] làng

Mong ngày về hoa lá mừng [E7] vui.

Ngày [Am] nay không tiếng [F] súng không bom đạn [G] rơi

Nhìn người [E7] thương [A7] ra đi thầm [Dm] lặng

Nỗi hờn căm kẻ thù hối thúc [E7] anh.

Em đừng [Am] buồn khi anh chưa kịp [C] nói

Lời yêu chưa [F] tới để em đứng [Dm] đợi

Con phố [G] đông giờ không người đưa [C] lối

Em đừng [E7] buồn vì anh sẽ quay [Am] về.

Trời Sài [Am] Gòn trong xanh mây [C] trắng

Nhưng chở [Am] đầy bao nỗi âu [Dm] lo

Hà Nội vào [G] thu với [A7] cơn mưa [Dm] nhỏ

Mưa làm [G] buồn đôi mắt em [E7] thơ.

Em lặng [Am] nhìn góc phố thân [Dm] quen

Ngỡ như [G] anh đang đứng chờ nơi [C] đó

Giữa làn [E7] mưa mang theo bao nỗi [F] nhớ

Mong gặp [Dm] em trao một đóa hoa [E7] tươi.

Mong ngày [Am] về nối những bờ [Dm] vui

Sài Gòn trong [G] xanh Hà Nội mây [C] trắng

Và nơi [F] ấy anh biết em vẫn [Dm] đợi

Bởi kẻ [E7] thù sợ đôi mắt em [Am] cười.