Nỗi thương mình (Truyện Kiều – Nguyễn Du) cover by Trần Mạnh Cường

Biết [Dm]bao bướm lả ong lơi

Cuộc say đầy [F]tháng, trận cười suốt đêm.

Dập [C]dìu lá gió cành chim,

Sớm đưa Tống [Am]Ngọc tối tìm Trường [Dm]Khanh

Khi [Dm]tỉnh rượu lúc tàn canh

Giật mình mình [F]lại thương mình xót xa

Khi [C]sao phong gấm rủ là

Giờ sao tan [Am]tác như hoa giữa [Dm]đường?

Mặt [Dm]sao dày gió dạn sương?

Thân sao bướm [F]chán ong chường bấy thân!

Mặc [C]người mưa Sở mây Tần

Những mình nào [Am]biết có xuân là [Dm]gì?

Đòi [Dm]phen gió tựa hoa kề

Nửa rèm tuyết [F]ngậm, bốn bề trăng thâu

Cảnh [C]nào cảnh chẳng đeo sầu?

Người buồn cảnh [Am]có vui đâu bao [Dm]giờ!