Núi Tiên

1. Đã từ bao giờ rặng núi [Em] xa

Lặng lẽ đứng chờ ai trong màn [Am] sương?

Cây xanh lá [D] thắm cao vời [Bm] vợi

Thăm thẳm rừng [D] thiêng đã bao [Em] đời.

 

3. Ngọn thác tuôn trào theo triền [Em] núi

Gió rít từng cơn xuyên qua rặng [Am] cây

Vang vọng tiếng [D] đàn ai khẽ buông [Bm] dây

Ngắm cảnh Tiên [B7] động, ta đến Cổng [Em] Trời.

 

ĐK:

Chim muông mỏi [Em] cánh quay về chốn này

Thú hoang lạc bầy về chốn non [D] tiên

Dòng suối mát [Am] trong vẫn chảy êm [Bm] đềm

Rừng cây thay [Am] lá tô thắm non [B7] xanh.

Ta như lạc [Em] vào giữa chốn thiên thai

Tiếng đàn ai réo rắt cung [G]

Hồn ta se [D] lạnh theo cơn gió [Bm] núi

Nhưng mãi luyến [D] lưu, không thể rời [Em] xa. [B7]

 

3. Núi tiên âm [Em] thầm lặng lẽ chờ ai?

Sương mờ che phủ tháng năm [Am] dài

Ngoạn cảnh non [D] tiên, lòng ta se [Bm] lạnh

Nhưng mãi luyến [B7] lưu, không thể rời [Em] xa.

* Núi tiên là tổ [Bm] ấm cho muôn [D] loài

Tiên động là [Am] nhà để ta dừng [Bm] chân

Như chàng lãng [D] tử lạc vào Tiên [Bm] động

Cùng nàng tiên [D] nữ “Núi Tiên” trọn [Em] đời!