Nước mắt quê hương

1. Áo trắng thơ [Em] ngây môi hiền thắm nồng

Là em tôi ngày xưa chinh [G] chiến đôi má lên hương duyên

Tiếng nói chưa [Am] trao thư đầu ngỡ ngàn buông [D] nhịp đàn ta [G] ngập ngừng

Ngập [Em] ngừng ngóng [B7] theo bóng dáng ai [G]

Áo cưới ta [Em] mơ mơ rằng pháo hồng

Từ đôi tim bừng lên sức [G] sống đưa lối cho yêu thương

Nước mắt quê [Am] hương ôi từ xóm làng dâng [D] ngập tràn bao [G] giận hờn

Gọi [Em] hồn mến [B7] yêu núi sông lên [Em] đường

 

ĐK: Giờ [G] này nơi biên cương

Người biết chăng người [Em] hỡi

Sương chiều [C] lắng rơi bên [B7] đồi

[Em] Chạnh lòng thương nhớ [D] ai xa xôi

Gió [Em] lạnh lùng lướt [B7] qua se đôi môi

Nhìn [G] vầng trăng chơi vơi

Mùa đấu tranh còn [Em] mãi

Tay cầm [C] súng dâng lên [B7] trời

Nguyện [Em] cầu cho nước [D] non yên vui

Với [Am] giọng hò với

câu [B7] ca với tình [Em] người

 

2. Nước mắt quê [Em] hương không còn ước lòng

Đại dương xưa Trường Sơn năm [G] cũ ôm mái tranh đơn sơ

Với dáng duyên [Am] thơ hoa còn trắng màu mang [D] tình đầu dâng [G] tặng người

Tặng [Em] người chiến [B7] binh tháng năm mong [Em] chờ