Nuông chiều tạo kẻ vô ơn

1. [Fmaj7] Cuộc đời anh giống như bản nhạc [Em7] buồn

Những nốt thăng [Dm7] trầm vô định [G7] không thể giữ cô [C] ấy

Không nói [Fmaj7] ra thì nặng lòng, nhưng nói [Em7] ra lại là người [Am] sai

Tìm [Dm7] cách quan tâm nhưng [Em7] trở thành kẻ vô [Am] tâm.

 

2. [Fmaj7] Cả một đời mãi, [Em7] kiếm người để thương

Nhưng [Dm7] kẻ đáng thương lại [G7] chính là người trong [C] gương

[Fmaj7] Mặt hồ êm ả, nhưng cớ [Em7] sao lá lại [Am] rơi

[Dm7] Lòng tôi đang yên [Em7] ắng cớ sao em lại [Am] tới.

 

ĐK:

Bầu trời năm [Fmaj7] ấy đã hóa một màu, hoàng hôn nấp [Em7] sau nơi phía chân trời

Sao ta [Dm7] phải, tiếc nuối [G7] mãi một ánh hoàng [C] hôn

Chiều hôm [Fmaj7] ấy đã tắt [G7] nắng, người yêu [Em7] chơi là người [Am] thắng

Những nuông [Dm7] chiều chỉ tạo [Em7] nên một kẻ vô [Am] ơn.

Sau giông [Fmaj7] bão cũng hoá cầu vồng, chỉ còn bão [Em7] giông đặt chỗ trong lòng

Trái đất tuy [Dm7] tròn, không có [G7] nghĩa là sẽ gặp lại [C] nhau

Ta chỉ [Fmaj7] là một kẻ [G7] ngốc, luôn cười [Em7] nhưng chẳng hạnh [Am] phúc

Niềm tin [Dm7] đã vỡ vụn nhặt làm [Em7] chi để xước đôi [Am] tay.

 

2. [Fmaj7] Cả một đời mãi, [Em7] kiếm người để thương

Nhưng [Dm7] kẻ đáng thương lại [G7] chính là người trong [C] gương

[Fmaj7] Mặt hồ êm ả, nhưng cớ [Em7] sao lá lại [Am] rơi

[Dm7] Lòng tôi đang yên [Em7] ắng cớ sao em lại [Am] tới.

 

ĐK:

Bầu trời năm [Fmaj7] ấy đã hóa một màu, hoàng hôn nấp [Em7] sau nơi phía chân trời

Sao ta [Dm7] phải, tiếc nuối [G7] mãi một ánh hoàng [C] hôn

Chiều hôm [Fmaj7] ấy đã tắt [G7] nắng, người yêu [Em7] chơi là người [Am] thắng

Những nuông [Dm7] chiều chỉ tạo [Em7] nên một kẻ vô [Am] ơn.

Sau giông [Fmaj7] bão cũng hoá cầu vồng, chỉ còn bão [Em7] giông đặt chỗ trong lòng

Trái đất tuy [Dm7] tròn, không có [G7] nghĩa là sẽ gặp lại [C] nhau

Ta chỉ [Fmaj7] là một kẻ [G7] ngốc, luôn cười [Em7] nhưng chẳng hạnh [Am] phúc

Niềm tin [Dm7] đã vỡ vụn nhặt làm [Em7] chi để xước đôi [Am] tay.

 

ĐK:

Bầu trời năm [Fmaj7] ấy đã hóa một màu, hoàng hôn nấp [Em7] sau nơi phía chân trời

Sao ta [Dm7] phải, tiếc nuối [G7] mãi một ánh hoàng [C] hôn

Chiều hôm [Fmaj7] ấy đã tắt [G7] nắng, người yêu [Em7] chơi là người [Am] thắng

Những nuông [Dm7] chiều chỉ tạo [Em7] nên một kẻ vô [Am] ơn.

Sau giông [Fmaj7] bão cũng hoá cầu vồng, chỉ còn bão [Em7] giông đặt chỗ trong lòng

Trái đất tuy [Dm7] tròn, không có [G7] nghĩa là sẽ gặp lại [C] nhau

Ta chỉ [Fmaj7] là một kẻ [G7] ngốc, luôn cười [Em7] nhưng chẳng hạnh [Am] phúc

Niềm tin [Dm7] đã vỡ vụn nhặt làm [Em7] chi để xước đôi [Am] tay

Niềm tin [Dm7] đã vỡ vụn nhặt làm [Em7] chi để xước đôi [Am] tay.