Ơn gọi của ngôi sao

1. Làn gió [Dm] nào nhắc [C] tôi lên mây trời thành [Dm] sao

Thần khí [F] nào hướng dẫn [C] tôi trên đường tìm chân [F][D7]

Tôi đã [Gm] hát những bài tình [C] ca tôi đã [F] viết muôn vàn lời [A7] thơ

Nhưng lòng [C] tôi vẫn khát [Bb] mong, khát mong về bến [A7] bờ.

Rồi những [Dm] lúc bước [C] đi trên vùng trời bình [Dm] yên

Và những [Bb] lúc hoá [C] thân dưới anh đèn sân [F] khấu

Tôi đã [Gm] khóc khi tình yêu phôi [C] pha

Tôi đã [F] nhớ khi người yêu chia [Gm] xa

Và đã [A7] biết thế nào là phù [Dm] hoa.

 

ĐK1:

[Dm] Bỗng một ngày Chúa gọi mời nghe xôn xao tim [Gm] mình

Bỗng một ngày tiếng thì thầm [C] như thức tỉnh tâm [F] linh

Chúa [C] ơi! Con đã bị [Bb] Ngài chinh phục [A7] rồi

[C] Trước hào quang của [F] Chúa

Con thấy [A7] mình là đốm lửa mong [Dm] manh.

 

2. Làn gió [Dm] nào nhắc [C] tôi lên mây trời thành [Dm] sao

Thần khí [F] nào hướng dẫn [C] tôi trên đường tìm chân [F][D7]

Tôi đã [Gm] có muôn vàn tình [C] yêu, và lấp [F] lánh như ngàn vì [A7] sao

Nhưng lòng [C] tôi vẫn khát [Bb] khao đã yêu ngài quá [A7] muộn.

Ngài đã [Dm] đến, dẫn [C] con trên đường về nẻo [Dm] ngay

Ngài đã [Bb] đến, thắp [C] lên trong con một ý [F] hướng

Con sẽ [Gm] hát tin mừng tin yêu [C] thương

Con sẽ [F] sống tin mừng trên quê [C] hương

Và sẽ [A7] bước với Ngài về mọi [Dm] nơi.

 

ĐK2:

[Dm] Bỗng một ngày Chúa gọi mời nghe xốn xang tim [Gm] mình

Bỗng một ngày tiếng thì thầm [C] như thức tỉnh tâm [F] linh

Chúa [C] ơi! Con đã bị [Bb] Ngài chinh phục [A7] rồi

Con sẽ [Bb] là linh [C] mục của [F] Chúa

Con sẽ [Gm] hát tin mừng, sẽ tin [A7] mừng suốt đời con giữ ngàn [Dm] sau.