Phai phôi

[F] Lang thang nơi xưa vài cơn mưa rơi, bàn chân đang rã [Dm] rời

Từng nhịp cô đơn đâu về vây quanh đây, rồi theo ta cả [Bb] đời

Cố chấp cứ một mình riêng em

[C] Hoặc là tự em suy

Ngồi ở đây từ [F] sáng hôm qua ngày tháng trôi xa

Nhưng [Dm] ưu tư chẳng phai nhòa

Vài dòng tin chẳng [Bb] nói qua môi đành trót phai phôi

[C] Buông xuôi, để yên lòng thôi

Em và tôi.

 

1. Bầu [F] trời hôm nay lại không mưa chiếc lá cũng chẳng buồn đong đưa

Quạnh [Dm] hiu như đang hồi đông xưa buốt giá bên khung cài song thưa

Nỗi [Bb] nhớ anh ghi lên ngang trời bóng dáng tương tư anh mang

Kể từ [C] khi đôi mi em ghé ngang.

 

ĐK:

Một ngày để [F] quá khứ chia đôi hai con đường hóa những giấc mộng vô thường

Thì [Dm] đêm vì em trở nên dài thêm

[Bb] Quá khứ chia đôi hai con đường dù cố chấp cũng không thể được

Còn [C] thương dù buông cũng không thể quên.

 

2. [F] Buông đôi bàn tay thư tình ta trao như tàn tro đang vụt bay

[Dm] Anh thì sa đà không nhớ qua hay là nay không còn nhận ra mình phê pha hay là say

[Bb] Cảm xúc lao đao bao thứ nôn nao vật lộn bên trong một đống ký ức cồn cào

[C] Cắn một liều thuốc để đầu đỡ những ồn ào nhưng mà trầm cảm vẫn theo đó cứ dồn vào

[F] Anh đang chìm sâu vào trong nỗi đau này con tim từ lâu đã lạc lối hao gầy

[Dm] Cô đơn từ nay ở bên gối sau này chỉ riêng mình anh ngồi đêm tối cau mày

[Bb] Có thể là nay, có thể là mai có thể là không có thứ gì là mãi mãi

[C] Em đang bên ai, không một lỗi phải êm đềm bên tai, người ta cho em đôi vai

Mình anh ôm trong mờ phai và lệ trải đêm dài

 

ĐK:

Một ngày để [F] quá khứ chia đôi hai con đường hóa những giấc mộng vô thường

Thì [Dm] đêm vì em trở nên dài thêm

[Bb] Quá khứ chia đôi hai con đường dù cố chấp cũng không thể được

Còn [C] thương dù buông cũng không thể quên.

 

ĐK:

Một ngày để [F] quá khứ chia đôi hai con đường hóa những giấc mộng vô thường

Thì [Dm] đêm vì em trở nên dài thêm

[Bb] Quá khứ chia đôi hai con đường dù cố chấp cũng không thể được

Còn [C] thương dù buông cũng không thể quên.