Phai tàn

1. Ngày xưa đó xa [Em] rồi, tìm đâu nữa người [Bm] ơi

Tình nồng phút giây đầu, chỉ còn bao đớn [Em] đau

Dấu yêu năm [Am] nào nay còn đâu

[Em] Ái ân hôm nào đã [C] chìm sâu [B7] ân tình úa màu.

[Em] Còn đâu nữa hôm nào, [C] vòng tay ấm nồng [Bm] trao

[Em] Rạng ngời đắm say [Bm] đời, [B7] nồng nàn trên nét [Em] môi

Nắm tay nhau [Am] lòng dâng tình say

[Em] Bước bên nhau hồn trôi [C] ngàn mây…[B7] chung đời từ [Em] đây.

 

ĐK:

Ngày nào bao yêu [C] dấu

Sánh [D] vai ta dạo bước vườn [G] đào

Cùng [Am] nhau ngắm muôn hoa [G] khoe màu

Hồn như ngất ngây chìm [B7] sâu.

Còn gì đâu anh [C] hỡi

Đắm [D] say năm nào héo tàn [G] rồi

Tình [Am] xuân đã trôi xa xa [G] mờ

Vòng [B7] tay bỗng buông hững [Em] hờ.

 

2. Tình xưa mất trong [Em] hồn, sầu như nấm mộ [Bm] chôn

Lạnh lùng bước bên đời , nhạt nhòa trên dấu [Em] môi

Hắt hiu ru [Am] tình xa dần xa

[Em] Vỡ tan ấm nồng bao [C] ngày qua…[B7] âm thầm xóa nhòa.

[Em] Người ơi có bao giờ, [C] thầm thương nhớ ngày [Bm]

Tìm về tháng năm nào, [B7] trầm hồn trong xuyến [Em] xao

Vắng tanh im [Am] lìm khu vườn xưa

[Em] Dáng xưa đâu rồi bên [C] rào thưa… [B7] phai tàn tình [Em] xưa.