Phận gái thuyền quyên

1. Từ nay thôi đành duyên mình lỡ [Dm] đôi

Dù vương vấn [C7] mãi cũng thế mà [F] thôi

Khi xưa thầm nói yêu [C] nhau

Bao nhiêu mộng thắm ban [Bb] đầu

Thôi xin [A] đừng tiếc nhớ thương [A7] chi.

 

2. Từ nay đôi mình thôi đừng nhớ [Dm] mong

Mười hai bến [C7] nước biết bến nào [F] trong

Tuy em đành phải sang [C] ngang

Thương yêu ngày cũ chưa [Bb] tan

Xin anh [A7] đừng oán trách người [Dm] đi.

 

ĐK: Thôi, từ đây thôi [Bb] nhé

Anh [Gm] về sống âm [F] thầm đếm thời gian

Xóa [C7] mờ dĩ vãng mến [F] yêu

[Gm] Anh, xin hãy quên [Eb] đi

Cho kẻ vu [F] quy cùng người trăm năm

Thề nguyền gắn [A7] bó thủy chung muôn [Dm] đời.

 

3. Từ nay thôi đành thương gọi cố [Dm] nhân

Người đây kẻ [C7] đấy cách mấy đò [F] ngang

Đôi ta nào phải thiên [C] duyên

Gieo chi lời trách ưu [Bb] phiền

Xin thương [A7] giùm phận gái thuyền [Dm] quyên.