Phận nghèo không duyên

1. Thương [Em] em anh thương hết [D] lòng

Trách cho số [C] phận anh [D] nghèo long [G] đong

Ai [Em] từng đã nói bên [D] tôi

Giờ đây cũng [Bm] đã bỏ [D] đi thật [Em] rồi.

 

2. Người [Em] giờ êm ấm cao [D] sang

Làm sao nhớ [Bm] đến một [D] kẻ hèn [G] này

Giờ [Em] người đi bên người [Am] ta

Áo dài nhung [Bm] gấm đẹp xinh sắc ngọc [Em] ngà.

 

ĐK:

Đời [Em] người một kiếp nhân [Am] sinh

Nhưng đâu thể [C] giữ em [D] ở bên [G] mình

[Em] nghèo bạc trắng đôi [Am] tay

Nên giờ đành [Bm] phải nhìn [D] em vui bên [Em] người.

Giờ [Em] đành đứng nhìn từ [Am] xa

Thầm mong em [C] sẽ ấm [D] êm lụa [G]

Còn [Em] về số phận đời [Am] tôi

Đành ôm kỷ [C] niệm suốt [B7] một đời [Em] này.

Một [Em] mình ngồi cạnh bờ [Am] sông

Lặng nhìn cố [D] nhân bước đi theo [G] chồng

Tương [Em] lai nếu có chẳng [Am] may

Người ấy không [Bm] thương mong em quay về [Em] đây.

 

3. Tình [Em] ta giờ cũng lụi [Am] tàn

Cũng như hoa [C] nở rồi [D] cũng vội [G] tan

Một [Em] mình ngồi giữa đêm [Am] thâu

Nhớ từng kỷ [Bm] niệm từ thuở ban [Em] đầu.

 

ĐK:

Đời [Em] người một kiếp nhân [Am] sinh

Nhưng đâu thể [C] giữ em [D] ở bên [G] mình

[Em] nghèo bạc trắng đôi [Am] tay

Nên giờ đành [Bm] phải nhìn [D] em vui bên [Em] người.

Giờ [Em] đành đứng nhìn từ [Am] xa

Thầm mong em [C] sẽ ấm [D] êm lụa [G]

Còn [Em] về số phận đời [Am] tôi

Đành ôm kỷ [C] niệm suốt [B7] một đời [Em] này.

 

4. Anh [Em] mong em sẽ ấm [Am] êm

Sẽ không phải [C] ôm đắng [D] cay muộn [G] phiền

Cuộc [Em] tình ta quá đắng [Am] cay

Thôi thì anh [Bm] giữ cho [D] riêng anh [G] vậy.

Tăng tone [Em] -> [Fm]

 

ĐK:

Đời [Fm] người một kiếp nhân [Bbm] sinh

Nhưng đâu thể [C#] giữ em [Eb] ở bên [Ab] mình

[Fm] nghèo bạc trắng đôi [Bbm] tay

Nên giờ đành [Cm] phải nhìn [Eb] em vui bên [Fm] người.

Giờ [Fm] đành đứng nhìn từ [Bbm] xa

Thầm mong em [C#] sẽ ấm [Eb] êm lụa [Ab]

Còn [Fm] về số phận đời [Bbm] tôi

Đành ôm kỷ [C#] niệm suốt [C7] một đời [Fm] này.

Còn [Fm] về số phận đời [Bbm] tôi

Đành ôm kỷ [C#] niệm suốt [C7] một đời [Fm] này.