Phận người Loan Ninh

1. Tôi kể về loài [Am]hoa, một loài hoa tan [E7]vỡ, của bao chuyện [Am]tình

Trong cuộc tình thế [Em]nhân, người ơi biết [F]chăng thương [G]lắm chuyện hoa [C]sim [Am]

Năm xưa có người [Dm]em, thường chiều lên đồi [Am]vắng, ngắm màu sim tím [G]buồn

Tuổi [E7]đời, em mười bảy truân [Am]chuyên, trông nụ cuời xinh [Dm]xinh, thiếu nữ đoan [E7]trinh.

 

2. Trong những lần hành [Am]quân, dừng chân bên [E7]dãy, đồi sim chín [Am]rụng

Giữa rừng hoang xác [Em]xơ, chàng vời tay muốn [F]hái, một [G]cành hoa tím [C][Am]

Nhưng duyên số ngờ [Dm]đâu, chàng gặp người thiếu [Am]nữ, giữa đồi sim tím [G]buồn

Ông [E7]trời, sắp đặt chuyện yêu [Am]đương cho đường mòn chinh [Dm]nhân, sánh [E7]trọn giai [Am]nhân.

 

[C]Ôi! Đời chinh [Em]nhân, nào mấy [Am]ai, có [G]ngày quay trở [C]lại

[Dm]Ôi! đời chinh nhân, sợ lắm [E7]khi xác vùi nơi chiến [Am]trường

Để [C]rồi, không [E7]được về thăm [Am]em

Không được về thăm [Dm]lại, người em [G]gái miền [C]quê

Nhưng [Em]rồi, trong một lần giao [G]chinh

Không chết người biên [E7]cương, mà chết người em nhỏ hậu [Am]phương.

 

3. Nơi chiến hào xa [Am]xôi, người đi trong mưa [E7]gió, về bên mộ [Am]nàng

Bên mộ chàng xót [Em]xa chiếc bình hoa ngày [F]cưới, đã [G]lịm màu khói [C]nhang [Am]

Giai nhân hỡi giai [Dm]nhân, tại sao yêu màu [Am]tím, của loài sim thắm [G]sầu

Ông [E7]trời, sắp đặt chuyện thương [Am]đau cho phận người "Loan, [Dm]Ninh" suốt [E7]đời điêu [Am]linh.