Phiên khúc buồn

1. Mưa tuyết [Am] rơi mưa tuyết rơi ngày lê [A7] thê bóng em nhỏ [Dm] nhoi

Ta bỗng [G] yêu hơn bao [E7b5] giờ khi cúi [E7] mặt làm kẻ phụ [Am] nhau

Mưa tuyết rơi [F] mau, hồn đã xanh [E7b5] xao

Thương em [E7] ngồi, thành tuyết chiều [Am] nao.

Một phiên [Am] khúc, còn dang [Dm] dở, hắt hiu cung [G] đàn

Dù miệng [F] đời, ta vẫn yêu [E7] nàng

[Am] Con tim mồi côi từ khi [A7] em lánh xa cuộc [Dm] vui

[G] Yêu thêm lần [E7] nữa, để ta nghe nhói đau tả [Am] tơi

Bóng đêm lại đến một mình [A7] ta nắn cung sầu [Dm] rơi

Giấc mơ nào [E7] vẫn, thầm gọi mãi thiết tha người [Am] ơi.

Đêm sương [Dm] khói ta yêu không ngại [G] ngùng

Anh sẽ [C] đến bên em dẫu muôn [F] trùng

Sao nước [Dm] mắt rơi mau cho [E7] tình ta tan [Am] vỡ...hờ hớ [A7]

Anh vẫn [Dm] nhớ đêm yêu thương lần [G] nào

Em mang [C] đến bao hương thơm ngọt [F] ngào

Anh ôm [Dm] ấp bao đêm khi [E7b5] đời ta mất nhau [E7] người [Am] ơi.

 

2. Mưa tuyết [Am] rơi mưa tuyết rơi ngày lê [A7] thê bóng em nhỏ [Dm] nhoi

Ta đã [G] yêu, trong muộn [E7b5] màng, khi bóng [E7] chiều đổ xuống đời

[Am] nhau.

Mưa tuyết đêm [F] nay lạnh buốt đôi [E7b5] tay

Rót cho [E7] tình một chén nòng [Am] cay.

Đời xa [Am] quá, còn ta [Dm] với tháng năm ơ [G] thờ

Lời nguyền [F] nào, ta mãi mong [E7] chờ

[Am] Có đêm trở giấc, còn nghe [A7] em hát ru tình [Dm] ta

[G] Đau thương, hạnh [E7] phúc người nhạc sĩ viết lên bài [Am] ca

Ngỡ em là gió, về đêm [A7] đêm lúc thủy triều [Dm] lên

Ngỡ em là [E7] mưa ngoài hiên vắng vỡ tan triên [Am] miên.

Đêm sương [Dm] khói ta yêu không ngại [G] ngùng

Anh sẽ [C] đến bên em dẫu muôn [F] trùng

Sao nước [Dm] mắt rơi mau cho [E7] tình ta tan [Am] vỡ...hờ hớ [A7]

Ta yêu [Dm] cánh hoa rơi bên dòng [G] đời

Yêu hơi [C] ấm mong manh đêm huyền [F] thoại

Ôi mưa [Dm] tuyết đêm sâu ngây [E7b5] dại trong mắt nâu [E7] của [Am] người.