Phượng Sài Gòn

1. Phượng Sài [Em] Gòn anh vẫn [G] nhớ

Bày đỏ sân [Am] trường từng cánh hoa [Em] tim

Xưa thân [D] nhau tan lớp chung [G] đường

Anh mang [C] hoa bôi má em [Am] hồng

Để em hoá [B7] thân nàng tiên xuống thăm trần gian.

 

2. Phượng Sài [Em] Gòn chim vẫn [G] hót

Xưa buổi học [Am] hè hồi trống ra [Em] chơi

Quanh thân [D] cây, anh khắc tên [G] mình

Bên tên [C] em, em vốn tên [Am] Phượng.

Phượng thương mến [B7] thương, loài hoa vấn vương mộng [Em] mơ.

 

ĐK: Mùa hè [C] Cali, anh nhớ Sài [G] Gòn

Phượng hồng ban [Bm] trưa, ve chắc gọi [D] buồn

Em ghé ngôi [Bm] trường, phượng rơi ai [D] bán

Gom hết mua [Bm] về, mà kết môi [D] tim

Làm nhớ nhau [B7] thêm

Thiết tha kỷ [C] niệm, để nhớ nhau [B7] thêm.

Chiều buồn [C] Cali, anh nhớ Sài [G] Gòn

Người tình khoa [Bm] văn, duyên dáng mặn [D]

Năm ngón nõn [Bm] nà, bàn tay xinh [D] xắn

Em vẫy tay [Bm] chào, ngày đó chưa [D] phai

Còn nhớ trong [B7] anh, áo em học trò

Còn mãi trong [Em] anh.

 

3. Phượng Sài [Em] Gòn, hoa đẹp [G] lắm

Đâu có nơi [Am] nào bằng đất quê [Em] hương

Anh phương [D] xa, nhung nhớ muôn [G] trùng

Hoa tên [C] em, trang vở mong [Am] chờ

Tình thương vẫn [B7] thương màu hoa vấn vương lòng [Em] anh.