Phượng vỡ (Trách tôi dại khờ)

1. Lối cũ hôm qua người quên [Dm] thật rồi.

Con đường tan [C] trường man mác phượng [F] rơi

Nhớ [Dm] xưa chúng mình chung [Gm] đôi

Cớ [C] sao bỗng nay xa [F] rồi

Quên bao [Gm] ngày về chung [A7] một lối

 

2. Ngắm cánh hoa rơi lòng thêm [Dm] nặng sầu

Bên hàng hoa [C] phượng man mác lòng [F] đau

Lối [Dm] xưa bóng người còn [Gm] đâu

[C] nghe tiếng ve kêu [F] sầu

Phượng còn [A7] đây ai nỡ [Dm] vội quên [Gm][Dm]

 

ĐK: [Dm] Cố nén đi bao nỗi [Gm] sầu

Trách mình không nói nên [F]

câu

Cho bao ước mơ đành chôn [Dm] sâu

Ai giờ đi với người [Gm] ta

Đôi mình xem như xa [C] lạ

Còn đây cánh hoa [A7] vụn vỡ

Chẳng [Dm] trách ai kia hững [Gm] hờ

Trách mình sao quá ngu [F] ngơ

Khi xưa chỉ trao lời vu [Dm]

Lưu tình trong những vần [Gm] thơ

Hoa phượng trao qua trang [C] vở

Rồi [A7] ai biết để [Dm] mong chờ [Gm][Dm]

 

3. Trách bởi xưa kia mình sao [Dm] dại khờ

Ai hoài mong [C} chờ, ai cứ thờ [F] ơ

Để [Dm] nay vắng người ngẩn [Gm] ngơ

Hiểu [C] ra bóng ai bây [F] giờ

Thuộc người [A7] ta, tan vỡ [Dm] mộng mơ [Gm][Dm]