Qua Đập Đá

Xưa "anh [Em] Tử" đã từng qua Đập [C] Đá

Ngắm hàng [Am] cau khi nắng mới vừa [Em] lên

Nhìn hoa [B7] bắp ngắm trăng miền Vỹ [Am] Dạ

Để lại cho [B7] đời "Thôn [Em] Vỹ" trong [B7] thơ.

Nay khờ khạo chạm tay vào miền [C] nhớ

Huế một [D] thời mơ mộng tuổi sinh [Em] viên

Qua Đập Đá thẳng lối về nơi [B7] ấy

Cơm hến chè Cồn thơm thảo nhớ ngất [Em] ngây.

Ta biết rằng rồi gió chẳng bên [C] mây

Gió đường [D] gió và mây bay về vô [G] định

Những ánh [Am] trăng và con thuyền năm [C] ấy

Vẫn kịp [B7] về đón đợi khách phương [Em] xa.

Chiều đã [Am] phai nhưng không mờ nhân [D] ảnh

Vẫn đậm [B7] đà Thôn Vỹ nhớ "người [G] trăng"

Thời gian [C] đi cùng dâu bể thăng [Em] trầm

Thơ của Tử vẫn làm người ta [C] nhớ.

Một Vỹ [B7] Dạ yên bình trong bảng lảng mờ [Em] sương.

Tìm chi [E] nữa giai nhân chiều Thôn Vỹ

Ngõ trúc thanh [C#m] bình nàng đã bước vào [E] thơ

Nếu có [F#m] dịp về Cố Đô đón [A] tết

Nhớ ghé về nơi ấy hái mùa [E] trăng.

Bến Đập [F#m] Đá đã qua mùa mưa [A] bão

Mùa xuân [B7] về xin hẹn nhé ! Tao [Em] nhân?