Quảng Nam đất nặng nghĩa tình

Tôi không sinh [Am] ra trên đất Quảng quê cha

Lại sống bôn [F] ba nơi xứ [A7] lạ quê [D] người

Dòng máu Quảng [G] Nam vẫn luân lưu trong nhịp [C] thở

Giọng nói mô [Dm] tê, răng [E7] rứa thương thật [F] thương

Tôi yêu Quảng [Am] Nam qua dặt dìu điệu hò khoan

Qua lời mẹ [F] ru, lời bà [A7] kể những đêm [Dm] trăng

Đất Quảng quê [G] tôi chưa mưa mà đã [C] thắm

Nhưng chân chất nặng [G] tình như sóng [E7] nước Thu [Am] Bồn.

Quảng Nam [C] ơi! Nắng cháy da [D] người

Dông bão tơi bời, lũ lụt triền [Am] miên

Cây cối oằn [D] mình, mái đổ nhà [Am] nghiêng

Xiết chặt tay [D] nhau trong khó khăn hoạn [Am] nạn

Trong lúc ngặt [D] nghèo người Quảng lại chung [C] lưng

Quảng Nam [Em] ơi! Dù đi khắp muôn [G] phương

Người con xa [E7] xứ đau đáu về quê [Am] hương.

Tôi yêu Quảng [Am] Nam qua những lời dạy tiền nhân

Truyền cho cháu [F] con giữ chữ [A7] nghĩa chữ [Dm] ân

Vùng đất địa [G] linh sinh anh tài hào [C] kiệt

Mãi luôn tự [G] hào là người [E7] con xứ [Am] Quảng.

* Quảng Nam [D] ơi! Thương lắm quê mình son sắt trong [Am] tim

Yêu quá quê [D] mình [E7] nặng nghĩa ân [Am] tình.