Quạnh hiu

Loài [Em] chim rớt đôi cánh [Cdim] mỏi

Co ro giữa trời [Em] úa trên những nhánh tuyệt [E7] vọng

Hạt [Am] mưa tới cho bóng đổ [B7] xuống

Thoắt vỡ tiếng cười [C] khô tiếng rơi nhánh khổ [Em] đời.

Đành [Am] xa thôi những cánh [C] tay ủ ấm đời [B7] nhau

Giọt nước mắt [Em] rơi mặn vừa nỗi [Am] mong. [B7]

Người [Em] ơi bóng tối đã tràn [Cdim] tới

Kiếp chim vỡ [Em] tổ hố sâu sẽ mở [E7] ra

Bài ca [Am] xưa dẫu cho đã nghẹn [B7] tiếng

Tôi vẫn hát hoài [C] mong giống như [B7] tiếng thở [Em] mình.

[Em] Thản nhiên trong gió lên

Ta ngồi khơi ngọn nến hồng đang lụi [B7] tàn

[Em] Quạnh hiu như lớn thêm tiếng gọi rất nhẹ dìu ta đến bên

Khúc quanh xưa buồn [B7] tênh.

[Em] Hạt mưa cho ướt thêm

Trong từng cánh phổi đã trào cơn ho rũ [B7] rượi

[Em] Và màu áo trắng ai che một quãng đời người u tối hoài

[B7] Giữa hiu quạnh [Em] đời.