Quê hương trong tiếng ru hời

1. Khi [F] xưa thuở còn trong [Dm] nôi,

mẹ ru [Am] khúc hát ầu [Gm] ơ mỗi đêm [C] về,

những [Bb] lời ngọt ngào thiết [C] tha.

Hồn quê [Am] hương trong tiếng ru [Dm] hời,

 

câu dân [Gm] ca da diết êm [C] đềm,

[Bb] đưa tôi [Gm] vào khung trời rộng mở thênh [C] thang.

 

2. Tôi [F] yêu mộc mạc đơn [Dm] sơ,

đồng xanh [Am] lúa cánh cò [Gm] bay lũy tre [G] làng,

tiếng [Bb] hò dặt dìu bên [C] sông.

Lời ru [Am] xưa ơi ả ơi [Dm] à,

trong tim [Gm] tôi qua những chặng [C] đường,

[Bb] những tháng [Gm] ngày thăng [C] trầm cuộc đời bôn [F] ba

 

ĐK: Tôi yêu [Am] lắm làng quê thanh [Dm] bình,

tôi yêu [Gm] lắm dòng sông con [C] đò,

[Bb] yêu những người nông [Dm] dân chân bùn tay [C] lấm.

Tôi yêu [Am] tiếng đàn ai tang [Dm] tình,

yêu

câu [Gm] hát lời ru quê [C] mình,

[Bb] yêu những bài ca [C] dao mộc mạc dễ [F] thương.

 

3. Tôi [F] xin làm hạt sương [Dm] mai,

làm cơn [Am] gió mát làng [Gm] quê những trưa [C] hè,

xin [Bb] một lần về ấu [C] thơ.

Ngủ đi [Am] con con ngủ ơi [Dm] à,

quê hương [Gm] ơi

câu hát đậm [C] đà,

[Bb] mang bên [Gm] mình muôn [C] đời mãi một tình [F] yêu.