Quên đi thói quen

Vậy mà em [F] ngỡ như [G] quên được [Am] anh

Dù rằng ta [F] đã chia [G] tay từ [Am] lâu

Chuyện trò giờ [F] như thân quen thế [Dm] thôi

Nhưng cớ sao trong lòng [F] nhói khi [Am] anh có ai [G] kia.

Vậy mà anh [F] vẫn không [G] hay lòng [Am] em

Thật lòng không [F] thể như [G] chưa từng [Am] yêu

Thà đừng gặp [F] nhau sau khi mất [Dm] nhau

Xin hãy cho em thời [F] gian quên [Am] đi thói quen [G] xưa.

Thói quen [Em] chưa một tin nhắn: [Am] Em ngủ ngon

Bây giờ [Dm] đâu còn trao đến [G] em

Thói quen [Em] chuyện trò thâu đêm [Am] những lúc này

Còn chi [Dm] nữa mà mong

Thì [F] thôi xin sẽ không gặp [C] nhau lâu thật [G] lâu.

Chẳng lẽ em vô hình [C] trong lòng anh đến thế

Chẳng lẽ khi không còn [Am] yêu thì cay đắng thế

Có lẽ anh đâu còn, [F] nghĩ đến em đôi [C] lần

Để biết đôi lần em [Dm] khóc bởi những vô [G] tâm

Có lẽ khi nghe lời [C] ca này anh bối rối

Bối rối khi ta nhìn [Am] nhau mai sau biết đâu

Có lẽ em vẫn [F] cười, có lẽ anh vẫn [C] cười

Hãy để em lặng yên [Dm] mãi đến lúc quên [G] anh

Như quên đi một [C] giấc mơ