Quỳnh

Quỳnh hoa trắng [C] ngần

Một đêm tối [Bb] về

[C] Và nồng nàn Quỳnh hương, ta xây mộng [F] thắm.

Lặng nghe gió [C] nhẹ

Hồn ta rã [Bb] rời

[C] Rồi nhạc tình lồng suối, trăng vàng tràn [F] dâng.

Này Quỳnh [F] hỡi!

Cánh môi [C] em, thật [Dm] xinh

Rượu nồng [Gm] uống, cùng [C] hát khúc, giao [F] tình

Thoáng [Bbm] nhanh, hoa héo, lệ [Fm] rơi

Gió mưa tơi [C] bời, khắp [Fm] trời.

Quỳnh hoa, rũ [C] tàn

Màu trắng, úa [Bb] mờ

[C] Và Quỳnh Hương lặng chìm, xa xa lạnh [F] vắng.

Còn chi nữa [C] Quỳnh

Lệ ta đã [Bb] cạn

[C] Rồi Quỳnh tan theo khói, sương mờ… trong [F] đêm.