Rồi cũng hoàng hôn

1. [Em] Em bước dần vào hàng cây thu cuối nắng

Trải dài phía [C] kia bóng dáng thuở xa [D] xưa

[Am] Nơi có mùa mưa và con đường ướt [Em]

[B7] Nơi đã trôi xa khỏi [C] tầm với tay [Em] rồi.

 

2. [Em] Người còn ở [C] lại trong vùng thênh thang [G] vắng

Có nhớ gì [C] không khi năm nhạt tháng [D] phai

[Am] Mỗi mai nắng mới người ngoảnh nhìn mùa [Em]

[B7] Có thấy cuối đường chân [C] níu bước thu [Em] tan.

 

ĐK:

[Em] Bước chậm cách mấy đời cũng hoàng hôn [C] sắp

[D] Nắng có ngập [Am] ngừng thu rồi cũng chạm [Em] đông

Em đi về [B7] phía cuối đường mùa qua phố

[Am] Nghe tình tan [B7] dần thành [C] nắng ấm tháng [D] năm.

[Em] Bước chậm cách mấy đời cũng hoàng hôn [C] sắp

[D] Nắng có ngập [Am] ngừng thu rồi cũng chạm [Em] đông

Em đi về [B7] phía cuối đường mùa qua phố

[Am] Nghe tình tan [B7] dần thành [C] nắng ấm tháng [D] năm.

 

3. [Em] Em bước vào ánh chiều thu vàng nhạt nắng

Trời [C] yêu thương đầy vẫn lắng động quanh [D] đây

Lưu luyến hương xưa mây nhớ trời về [Am] lại

[B7] Thả xuống tóc bay từng sợi đã phai [Em] màu.