Rồi Người Thương Cũng Hóa Người Dưng

[C]Những tin nhắn anh xem vẫn [G]chưa trả lời

[Am]Cuộc gọi nhỡ anh thấy vẫn [Em]chưa đáp hồi

[F]Có lẽ mỗi [G]người còn bận lo [Em]lắng cho riêng [Am]mình

Giờ đây [Dm]chỉ còn một thói quen chưa [G]kịp quên

 

[C]Đã lâu lắm không ai đón [G]đưa mỗi ngày

[Am]Chẳng còn quan tâm em buồn [Em]vui lúc này.

[F]Cố đúng hay [G]sai, thì cả [Em]2 chăng thể quay [Am]về

Giờ đây [Dm]chỉ còn người xa lạ đã [G]từng quen

 

Từng khoảng [F]cách, cứ lớn [Em]dần

Vậy mà [Dm]ta chẳng còn [G]tha thiết để [C]bận tâm

Người từng [F]thương sao bỗng [Em]xa lạ [Am]quá

Vờ không [Dm]quen, chẳng dám nhìn nhau, vội đi [G]mau.

 

Một người từng thương nhiều [F]thế

Rồi cũng hóa [G]người dưng

Chẳng còn gọi nhau bằng [Em]những

Cái tên mình đã [Am]từng.

Trả lại nhau những hồi [Dm]ức

Đôi môi cứ [G]ngập ngừng

Nợ nhau lời xin [C]lỗi.

 

Một người từng thương nhiều [F]thế

Rồi cũng hóa [G]người dưng.

Chỉ là ngừng yêu mà [Em]sao

Lại đau lòng đến [Am]thế?

Suốt một [Dm]quãng đường đời

Tôi chỉ [G]mượn một đoạn đường [Am]thôi.

 

Điều buồn [Dm]nhất trên đời

Là người [G]thương bỗng hóa người [Am]dưng