Rũ áo phong sương

1. [Dm] Rũ áo phong sương người đi cất [Gm] bước tha hương

[C] Sầu vắng đơn lạnh đành thôi lẻ [F] bóng ra đi

[Dm] Đường phố xa lạ người về nơi [Gm] ấy đơn côi

[Edim] Mắt ướt lệ nhòa còn bao tiếc [A7] nuối.

 

2. Phố vắng đêm khuya màn đêm ướt [Gm] đẫm sương rơi

[C] Lẻ bước bên đời người về chiếc [F] bóng không tên

[Dm] Dẫu có đôi lần hạt mưa rơi [Gm] ướt trên mi

[A7] Khóe mắt môi mềm lạnh [Dm] giá đêm thâu.

 

ĐK: Áo phong sương đường [D7] phố sầu đơn [Gm] lạnh

Biết bao [A7] đêm ngõ vắng từng bước [Dm] thầm

Chốn xa [Gm] xôi, còn đó nhiều kỷ [C] niệm

Thôi qua [F] rồi, ngày [A7] ấy giấc mơ [Dm] trôi.

3.Rũ áo ra đi, đành thôi cất [Gm] bước chia ly

[C] Lỡ bước cơn mộng nào ai biết [F] trước xưa nay

[Dm] Phố xá đường dài còn bao điều [Gm] đến có hay

[A7] Lặng lẽ ôm trọn, giấc [Dm] mơ trong tim.