Ru nỗi muộn phiền

1. Chiều lại [Am] rơi, nghe chim về hót muộn [Dm] phiền

[G7] úa rơi đầy bên [C] hiên, xao [Dm] xác bên bờ vai [E7] nghiêng

Chiều lộng [Am] gió, trông [G] theo hạt nắng võ [F] vàng

Lang thang từng giấc mơ [Dm] màng, theo dấu chân buồn miên [E7] man

 

2. Chiều chiều [Am] ơi, tôi nghe lờ lững lưng [Dm] trời

Rưng [G7] rưng nỗi buồn không [C] ngơi, tôi [Dm] khóc mối tình chơi [E7] vơi

Từng ngày [Am] qua, nghe [G] như tình đã ngỡ [F] ngàng

Tôi nghe lòng chết hoang [Dm] tàn, khi [E7] gió xuân vừa [Am] mới sang [E]

 

ĐK: Chiều buồn tôi [A] hát, ru êm lòng cuối chân [C#m] mây

[A] lúc lòng bỗng như [D] ngây, thôi [E7] hết cuộc tình mới [A] xây [F#7]

Cuộc đời như [Bm] thế, đi [E7] qua ngày tháng lê [A] thê

Bỗng [F#7] thấy tỉnh giấc cơn [Bm] mê, thêm [B7] bao xót xa ê [E7] chề

Này người yêu [D] ơi, giấc mơ nào đã tan [Bm] rồi

Ái [E7] ân nào đã phai rồi, còn lại thương [A] đau thôi [F#7]

Này người yêu [Bm] hỡi, thôi [E7] quên tình đã bên [A] nhau

[F#7] nhớ chỉ mãi thương [Bm] đau, thôi [E7] em ngày tháng [A] qua mau

 

3. Rồi tình [Am] ơi, bao nhiêu ngày tháng qua [Dm] rồi

Ai [G7] nghe trong lòng đơn [C] côi, ai [Dm] sẽ quên tình xa [E7] xôi

Ngày nào [Am] đó, ai [G] nghe lòng đã chôn [F] vùi

Ai nghe tình chết ngậm [Dm] ngùi, ai [E7] tiếc xuân thì không [Am] nguôi