Ru tình mong manh

Một [Am] khi hai ta không còn niềm tin cho nhau

Thì ngàn [A7] lời cũng chỉ là thương [Dm] đau

Trong bóng đêm ngồi [G] đếm từng giọt nước mắt tuôn rơi vào [C] tim

Tình yêu [Bdim] ơi sao quá mong [F] manh

Niềm vui [Dm] ơi vội bay quá [Bdim] nhanh

Theo khúc ca [Am] buồn ru lòng vào chơi [E7] vơi

Chiều [Am] rơi xuân phai cho tình ngày nào chia xa

Vì lòng [A7] người đã quá chán chường [Dm] nhau

Bao dối gian che [G] lấp bầu trời ký ức thương yêu ngày [C] xưa

Lòng cười [Bdim] đau vì ta mất [F] nhau

Tim vỡ [Dm] tan vì anh dối [Bdim] gian

Những tiếng ru [E7] tình trôi vào cõi hư [Am] không

Vì sao anh [F] đánh [G] rơi niềm [Dm] tin trong em hỡi [C] anh

Và có [Dm] lẽ sẽ chẳng bao [G] giờ em hiểu ra tại [C] sao

Giờ đây anh [F] đã [G] không còn [Dm] mong bờ vai thuở [C] nào

Nhưng em [Dm] chắc lối cũ êm [E7] đềm vẫn thiết tha chờ [Am] nhau

Dù là niềm [F] vui đã bay thật xa

Dù là tình [F] xưa đã qua mùa [E7] xuân

Khi chút hy [Dm] vọng dù là mong [E] manh

Dù anh [F] có quên lối [Dm] về

Em sẽ [E] mãi, mãi mãi chờ [Am] anh.