Sài Gòn đêm thanh vắng

1. Sài Gòn im [Dm] lắng, nửa đêm mưa quạnh hiu

Bên mái hiên [A7] nhà tí tách giọt mãi [Dm] rơi

Từng giọt mưa [Gm] rơi, như [C] tiếng than ai thở [F] dài

Bên xóm nghèo hắt [A7] hiu.

 

2. Nhìn hạt mưa [Dm] rơi, rơi mãi trong màn đêm

Từng bước chân [A7] người, in bóng ánh đèn [Dm] khuya

Lòng buồn thao [Gm] thức, giữa [C] đêm mưa giá [F] lạnh [D7]

Thanh vắng nơi [Gm] đây, gió [A7] mưa buồn suốt canh [Dm] dài.

 

ĐK: Lặng nhìn thời [Gm] gian,

Trôi mãi qua ánh đèn [A7] đêm

Nhớ thương bao kỷ [Dm] niệm

Trông [Edim] về phương xa cố [A7] hương.

[D7] Đời phong [Gm] sương

Kiếp [C] tha hương hồ [F] hải

Gió [A7] mưa chẳng sờn vai [Dm] gầy.

 

3. Đời người ly [Dm] hương cánh chim đi cùng gió sương

Rong rủi bao [A7] ngày, sương gió hỡi người có [Dm] hay

Sài Gòn đêm [Gm] nay, gió [C] mưa lạnh giá tim [F] này

[D7] Mưa gió đêm [Gm] nay, biết [A7] bao nỗi niềm dâng [Dm] đầy.